Sài gòn buồn
Chiều đạp xe qua phố
Nắng vươn dài trên những tầng cao
Lá me bay
Cơn gió lao xao
Dòng người tất bật
Dòng đời hối hả
Giọng ai buồn:”Ơi, nhành cây trứng cá”
Cho lòng càng thêm nhớ, thêm thương
Ao dài bay
Thoáng trắng trên đường
Ta cứ ngỡ bóng ai
Bên vòm lá
Chuông nhà thờ
Từng hồi gióng giã
Cứ ngỡ giọng cười ai
Thoáng bay theo
Anh mắt nào
Như suối nước trong veo
Mái tóc hiền
Nhấp nhô bờ vai nhỏ
Ai có còn thướt tha trên đồi gió
Đạp xe
Con đường
Khúc khuỷu
Quanh co
Hoa tím xưa ven đồi
Nhỏ
Thơm tho
Có nở xoè khi ai về qua lối
Ai có nhìn trăng khi thời gian về tối
Để chúng mình cùng ngắm một vầng trăng
Ở nơi này dù điện sáng giăng giăng
Trăng vẫn sáng
Lòng này vẫn sáng
Một chút thu về cho lòng thêm tản mạn
Nhớ thương người ta biết muợn vần thơ
Và nguyện cầu trong cả những giấc mơ
Được đón ai nơi giảng đường đại học.
Sài gòn - 1996
Tuesday 9 January 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment