Gốc tranh đâm chân con đau
Mẹ dặn nhớ mang dép vào
Đi qua bước chân phải khéo
Hai tay phải đưa lên cao
Con nói ghét bờ cỏ tranh
Lá sắc dù đã úa màu
Cứa vào tay con chảy máu
Không mềm thơm như rơm xanh
Trưa hè gió nóng nắng hanh
Cha đun nghe thơm nồi nước
Uống vào đầu môi ngọt lịm
Mẹ bảo ngọt từ rễ tranh
Con không còn ghét cỏ tranh
Đất cằn mà luôn xanh lá
Rễ mềm vươn lên mạnh mẽ
Cho con ngụm nước thơm lành.
Mỏ Cày, tháng 12 năm 2006
Tuesday 9 January 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment